Kiến Thức
Kinh động địa thiên, đốn giáo truyền
Tối cao chân lý mặc như nhiên
Nghìn năm ẩn nấp nơi rừng thẳm
Một khắc bùng lên khắp cửu tuyền
Hoa khai nhụy nở khéo giống ai
Tổ sư trăm vị vẫn như hoài
Dưỡng nuôi đạo chánh trong tâm chánh
Đợi đến ngày kia Đạo hóa khai
Vào một ngày kia cõi Ta bà
Đạo tà pháp dữ nở như hoa
Nhiễu nhương chánh đạo chìm thảm cảnh
Ấy lúc trực truyền Đốn giáo ra.
Tám muôn nghìn pháp biến hóa ra
Quy nguyên chân lý chỉ một là
Pháp tánh: bổn lai vô nhất vật
Vật vật hóa hình, Ta với Ta.
Biết người, biết vật, biết ta
Thảy thảy từ Không biến hoá ra
Quy nhất cả Không cũng chẳng có
Tối cao chân lý đó đấy mà
Khổ vui cũng tại bởi tâm tà
Phân chia nhiễu loạn cõi Ta bà
Chấp tranh vật chất và danh vọng
Rồi lại chắp tay khẩn cầu Ta
Ta đây là Phật chẳng có gì
Cúng dường xin xỏ để làm chi
Không làm chân chánh chỉ cầu vọng
Xuống dưới Diêm phù xẻo lưỡi đi!
Hóa thân, báo thân lại pháp thân
Cả ba thân ấy chỉ một thân
Chữ Ta trong ấy trọn đủ cả
Tìm kiếm nơi xa để làm gì.
Đừng gieo nghiệp ác, tà tâm đạo
Phật tánh nguyên hình chẳng thấp, cao
Thấp, cao mà có do phân biệt
Phát tâm từ bỏ biệt phân rào
Định tuệ nơi tâm chẳng khác nào
Dừng tâm, tuệ phát hóa như sao
Tuệ tâm có do không phân biệt
Trí sáng, Khí, Thần sẽ bay cao!
Phật tánh ở trong mỗi chúng sinh
Khi không vọng tưởng, sẽ nguyên hình
Chân chính thẳng ngay ấy là Đạo
Ra ngoài tìm Đạo thấy vô minh
Khi mê Phật là chúng sinh
Ma, Quỷ, Phật, Nhân cũng do mình
Tỉnh ngộ, Ma kia cũng thành Phật
Phật tánh trong tâm chẳng diệt sinh
Sống ở trong thế giới hữu hình
Thiên đàng , địa ngục với chúng sinh
Hết thảy đều cùng chung một thể
Làm gì có thể khác ngoài mình.
Lúc vui: khi ấy hóa thiên đàng
Đau buồn: địa ngục đến rước sang
Ba sáu tầng trời nào chấp chứa
Mười tám địa ngục cũng chẳng màng
Chết đi sâu bọ rước thân về
Hồn xiêu phách lạc lúc tỉnh mê
Linh nhân hóa thân thành linh ảnh
Pháp thân đâu thể rước “linh” về.
Hiện hữu báo thân thấy nhãn tiền
Ân oán vay trả thật tự nhiên
Đời này được phước thoát hiểm họa
Con cháu nào đâu thoát nghiệp truyền
Truyền rằng công đức hơn phước đức
Phước lành là hưởng quả tự nhiên
Công đức là nhân sinh thành quả
Nhân mà không sanh quả hết liền.
Công đức do tâm tự tạo ra
Bình đẳng phật tâm đấy chính là
Đốn giáo chính là cân bằng đạo
Không kiếm không cầu mảy thấy ra
Thấy ra chân pháp: tự quy y
Phật, Pháp, Tăng, Tâm có khác gì
Tự quy, tự độ và tự ngộ
Thanh tịnh tâm mình: pháp chính quy
Đạo ta chẳng luận rườm rà
Thực thi chánh đạo tự tâm ta
Bao muôn từ ngữ đều buông bỏ
Đốn ngộ xong rồi, thoát Đạo ra